Khi bạn sai bạn có sẵn sàng xin lỗi con của mình chưa?

Tôi luôn cảm thấy mình đã làm rất tốt việc kiểm soát cảm xúc, có thể coi tôi là một người mẹ rất nhẫn nại, tuy không dễ nổi nóng nhưng tôi vẫn có đôi lần không kiểm soát được cảm xúc của mình mà trúc giận lên con…

Chiều nay, tôi đang ru cho bé nhỏ (Bé Cá) ngủ, con trai lớn (Bé Heo) thì đang chơi một mình trong phòng khách. Khi Cá gần như đã ngủ thì Heo bước vào muốn tôi ra chơi với nó, và tôi đã đồng ý và nói đợi khi bé Cá ngủ thì tôi sẽ ra. Nhưng có lẽ do cuộc nói chuyện quá lớn tiếng đã đánh thức bé cá…

Sau khi cho bé ôm đồ chơi và dỗ dành một lúc, cuối cùng thì Cá cũng lăn ra ngủ, vừa lúc tôi đặt Cá nhỏ lên giường và chuẩn bị đi thì Heo lại mở cửa. “Em ngủ rồi chứ? con đã đợi mẹ rất lâu rồi.” Kết quả là, Cá lại bị đánh thức lần nữa và khóc to. Điều nãy đã làm tôi nỗi giận và quát con bảo con đi ra ngoài đợi.

Lần thứ ba tôi dỗ lâu hơn, do bế lâu nên d=tôi đã thấm mệt và điều này làm cho tôi càng ngày càng nóng nảy hơn. Mặc dù Cá đã bình tĩnh lại và không khóc nữa, nhưng dù sao thì Cá cũng không chịu ngủ, vì vậy tôi quyết định từ bỏ việc cho con ngủ.

Khi bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Heo đang ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, mặt thì hầm hực. Và tôi đã lớn tiếng nói với con: ” Cá đã rất khó ngủ thế sao vừa chuẩn bị ngủ thì con lại vào quấy rầy thế này hả? Có biết là mẹ đã mệt mỏi đến thế nào không? Lớn rồi mà sao không biết nghĩ cho mẹ hả?”, lúc ấy thôi thực sự muốn phát điên lên.

Sau khi mắng xong, tôi hối hận ngay lập tức, tôi nhận ra mình có chút kích động quá, không đợi Heo phản ứng lại, tôi liền xoay người rời đi, tự mình vào bếp chuẩn bị bữa tối rồi bình tĩnh lại.

Bữa tối xong xuôi, tôi đã bình tĩnh lại, nhưng cảm thấy không phải là lúc thích hợp để nói chuyện với con, Heo dường như đã quên chuyện vừa rồi nên chúng tôi vẫn trò chuyện những chuyện khác như thường lệ và kết thúc bữa tối.

Cho đến tối trước khi đi ngủ nói chuyện, Heo và vợ chồng tôi thay nhau chia sẻ những điều hạnh phúc nhất trong ngày.

Tôi nói: “Mẹ muốn xin lỗi con một điều.”

Heo mở to đôi mắt tròn xoe nói: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi nói: “Là chiều nay! Mẹ đã rất mệt khi phải dỗ dành Cá. Mẹ biết rằng con rất cô đơn khi chơi một mình, vì vậy con luôn muốn mẹ đi cùng và mẹ biết điều đó.”

Nghe xong, Heo nở một nụ cười, chạm vào mặt mẹ và nói: “Hóa ra là như vậy! Không sao đâu! Dù không muốn đợi lâu nhưng con biết mẹ rất vất vả và mệt mỏi , vì vậy con sẽ kiên nhẫn chờ đợi. ”

Tôi nói, “Vậy thì con có tha thứ cho mẹ không?”

Heo gật đầu nói: “Dạ! ”

Nhân tiện nhân tiện nói thêm: “Vậy lần sau khi mẹ dỗ em tôi trong phòng, con có thể đừng tiếp tục vào hỏi tôi xem em ngủ chưa? Bởi vì dễ làm ồn ào ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.”

Heo nói: “Con hiểu rồi.”

Rồi hai mẹ con ôm nhau ấm áp và chìm vào giấc ngủ, cảm giác chúng tôi ngủ nhẹ nhõm và ngọt ngào hơn sau khi nói chuyện rôm rả và trút bỏ được những lo lắng.

Tôi thực sự biết ơn con tôi vì đã quan tâm và biết suy nghĩ cho mẹ. Sự việc này cũng khiến tôi phải suy ngẫm về bản thân – dù là một người trưởng thành, chắc chắn tôi sẽ không tránh khỏi bị cảm xúc dẫn dắt. Tôi luôn dạy con mình “Con có thể tức giận nhưng con không thể mất bình tĩnh. Và khi có lỗi thì phải nhận lỗi.”

Mong rằng cha mẹ – con cái sẽ luôn khoan dung, nhẹ nhàng và hiệu quả.

Xin ấn thích và theo dõi tiếp