Ai từng niếm trả hương vị một mình cô đơn trên phố?
Anh có biết trong đêm thâu vì anh em khóc ướt đẫm gối. Khi dựa dẫm trở thành thói quen, lại tiếc không muốn buông bỏ. Nhớ em từng đêm, thường một mình lặng lẽ ngồi nhìn đêm thâu thăm thẳm, thất vọng đến cực điểm nó giống như ngọn lửa tình đang cháy rực bị dội nước dập tắt.
Em từ bỏ anh rồi! Trừ tủi thân ấm ức chẳng đạt được cái gì, khi chúng ta có thói quan ẩn mình và trầm lắng, thực ra là đang trốn tránh tuyệt vọng. Lời thề chỉ là khúc dạo đầu cho sự lý biệt, vô tình nấn ná chỉ là một tấm bi kịch. Chúng ta không quay lại về quá khứ được, mặc dù anh vẫn cười với em, nhưng anh đã vạch một đường giới hạn chia lìa hai ta mãi mãi.
Con đường của em không đổi, chỉ là anh quay mình bước đi. Mọi chuyện sẽ nhạt theo thời gian, gió nổi rồi, tuyết tan, tình cảm chúng ta cũng nhạt. Do em tự mình mơ mộng, nghĩ anh lần này tình nguyện dừng lại ở đây, không ngờ khoảng cách của chúng ta lại xa như vậy.
Chúng ta kiên quyết không nói chuyện với đối phương, điều đó không có nghĩa em không nhớ anh. Em thử rời ra anh, vì em biết rằng mình không bao giờ có được anh. Anh chưa từng để ý đến cảm nhận của anh, lại không biết em khó chịu như thế nào!
Em ngốc nghếch đợi anh cả một đêm, cuối cùng anh lại vứt em ra một bên. Nếu như anh thực sự bận thì nói với em là được, cần chi phải lừa dối. Em từng cắt cổ tay tự vẫn nhưng không chết, sau khi khỏi anh biết không trên cổ tay em để lại vết sẹo mang tên anh.
Em mơ lại ngày xưa, quay lại cái năm hai chúng ta vừa quen nhau. Hãy để gió thổi bay ký ức, dấu chân hai ta từng in lại bụi đã lấp đầy. Kết quả đã định không thể thay đổi.
Dần dần em học được cách ẩn mình, không thích nói chuyện ở đám đông, không còn thích nói chuyện với người khác. Vì em hiểu được rằng có khóc cũng không làm người khác thương lòng.
Xin ấn thích và theo dõi tiếp