Anh đi đến đâu em theo anh đến đó, bất kể gió mưa bão tố!

Em ở bờ này, anh ở phía bên kia. Hai ta cùng nhìn về bên nhau, cũng cùng lãng quên nhau. Tại thành phố phồn hoa, trên con đường nhộn nhịp, em hy vọng ở đó sẽ luôn có hình bóng của chúng ta.

Hoa tường vi nở rộ nhưng không hề ngát hương, nhung nhớ về một người, hoài niệm vết thương lòng, em không khóc cũng không nói một lời. Em thích những bài hát hay với giai điệu chạm vào nỗi đau trong lòng em.

Ngẩng đầu nhìn về bầu trời đầy tuyết, anh có giống như em bây giờ, vừa nhìn bầu trời tuyết đó vừa nhớ về người ở trong lòng hay không?

Đời người giống như đóa hoa tháng ba, khiến em một đời một kiếp thương nhớ, đến như hoa bay tan như khói.  Cứ vậy đắm chìm say xưa bên trong không biết giới hạn đất trời. Tay em ôm đầu ngẩng nhìn trời xanh, suy nghĩ và ảo tưởng không giới hạn bay khắp trời cao.

Em gặm nhấm nỗi cô đơn, ẩn sau hình bóng này là nỗi lòng nặng trĩu. Em biết không có lời thề nào không trôi vào quên lãng, cũng chẳng có lời hứa nào không thay đổi. Một khi bước chân đi khó đường quay lại.

Em không cần nhắc về quá khứ nữa, sóng gió cuộc sống đã đủ nhiều rồi, em chỉ muốn gió dừng lại vào mùa thu và em dừng lại ở bên anh. Xin anh hãy lắng nghe cẩn thận, đừng nói lời nào cả.

Có lẽ sức hút của kỳ vọng là quá lớn, khiến nhiều người không thể thoát khỏi quỹ đạo định mệnh. Nếu trái tim anh như hồ nước đang ngủ yên, m sẽ viết câu đố dành cho anh lên vầng trăng, anh thì thầm, em thổi những vì sao.

Trong tim em là biển cả. Quay đầu, mỉm cười, và khuynh nước khuynh thành.

Người em yêu có nụ cười đẹp nhất trên đời. Khi mặt trời lặn, đó là lúc em nhớ nhung nhiều nhất. Em đã nói với anh ở thành phố nơi anh đang ở: Em nhớ anh, Em không biết anh có thể nghe thấy hay không. Dừng lại và ngắm cảnh đẹp trước mắt.

Em thích những người có đôi mắt đẹp, những ngôi sao trong mắt họ ẩn chứa sự ấm áp, ẩn chứa sự bình yên. Những tia sáng buổi chiều tà lọt qua khe rèm cửa chiếu trên tờ giấy vàng, như màu của hổ phách cam.

Điều lãng mạn nhất trong tim em, là được bên anh cùng nhau đến già nua, không quá nhiều lo toan, không quá nhiều lý do, chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị.

Những hạt giống bị gió thổi vào tim em và ngủ thiếp đi, đến khi nào nó mới lên mầm sự sống! Trời đất bao la em không biết, nhưng em biết rằng anh đi đến đâu em theo anh đến đó, bất kể gió mưa bão tố.

(Nguồn ảnh trên mạng. Nếu có độc quyền về bản quyền xin thông báo).

Xin ấn thích và theo dõi tiếp