Em không hiểu, khói mù là nỗi buồn của bầu trời hay nỗi buồn của em…
Không có điểm kết thúc cho em đến. Em đã bắt đầu luyện tập và em đang dần bước đến với thế giới không có anh.
Em muốn cười và giả vờ rơi nước mắt, gật đầu và thừa nhận rằng em sẽ sợ bóng đêm. Ánh nắng thật lười biếng không chịu đến bên em làm khô nước mắt đang ướt trên mi
Em là một người tham lam, mong muốn được yêu thương và được chấp nhận. Định mệnh được định sẵn với em gắn một chữ buồn, có nhiều lý do để an ủi bản thân, thậm chí em phải giả tạo ra các lý do ấy.
Em không muốn nói dối, nhưng trái tim em thật khó xử. Anh không phải là người duy nhất bước vào thế giới của em, nhưng trái tim em chỉ chấp nhận mỗi mình anh, biết làm sao đây khi trái tim không còn nghe theo sự điều khiển nữa rồi. Chúng ta đã hứa với nhau, vậy mà anh đã quên lời hứa của mình.
Nhắm mắt lại, sự cô đơn hiện hình. Nhắm mắt lại, tâm trạng bị nhấn chìm bởi từng giọt nước mắt. Nhắm mắt lại lời hứa tình yêu dần tan biến trong không gian. Một cuộc sống tươi đẹp không có gì ngoài một ánh sáng tươi mới mỗi ngày. Nhưng với em chỉ là mong đợi trong vô vọng.
Quá khứ của em vội vã cùng với dòng thời gian trôi đi. Tất cả chỉ còn lại trong cuốn nhật ký đã bị ố vàng bị nằm quên lãng trong góc tủ. Cái gọi là bỏ lỡ chỉ là suy nghĩ mơ ước của một người. Trái tim anh đang ở rất xa, và chỉ còn lại một chiếc vỏ rỗng khi bên em. Em chỉ có thể lựa chọn từ bỏ hoặc quên đi, ngoài ra em không thể làm bất cứ điều gì.
Đừng thấy em cười mà nghĩ em đang hạnh phúc, chỉ là em không thể hiện cho cái người đã mang hạnh phúc cho em đi biết “Em đang hạnh phúc”.
Xin ấn thích và theo dõi tiếp