Bạn tôi làm mẹ từ tuổi 17. Đến năm 19 tuổi, bạn đã thành mẹ của hai nhóc xinh đẹp, háu ăn và luôn bị nhầm là… em của mẹ. Vì mẹ còn trẻ quá, làm mẹ hai lần rồi mà mắt vẫn còn ngơ ngác, ham mặc áo phông quần bò rách với vòng nhẫn hoa tai (mà bây giờ gọi là trang phục nhí nhảnh tuổi teen)!
Mẹ… không giống ai
Khỏi nói cũng biết, bạn tôi đã nuôi con theo kiểu một nhóc tuổi teen bây giờ chăm sóc chính bản thân mình. Cũng may cả nhà bạn là dân buôn bán chính hiệu, tiền không thiếu, cho nên bạn tôi có thể chuyên tâm để làm… mẹ, chứ không phải chạy ngược xuôi lo kiếm tiền, lo thi cử học đại học, hay lo kiếm việc.
Nhưng một bà mẹ tuổi teen thì làm sao có đủ kinh nghiệm và tri thức để nuôi con theo kiểu mẫu mực của xã hội được? Ai cũng lo âu “nhóc” bạn tôi sẽ nuôi hai “nhóc tì” kiểu gì, dạy dỗ chúng ra sao. Việc đẻ con chỉ là cố gắng và chăm sóc sức khỏe của chín tháng mười ngày, chứ còn việc dạy con, chăm sóc chúng cả về thể chất và tinh thần mới là gánh nặng của tất thảy mọi bà mẹ trẻ, kéo dài mười năm, thậm chí mười tám hai mươi năm cho đến khi đứa con yêu trưởng thành, ra đời và đủ sức đảm trách mọi vấn đề về cuộc đời nó.
Hình ảnh bạn tôi thảnh thơi áo ngắn quần cộc dẫn hai cô con gái tóc buộc nơ xanh đỏ, váy áo điệu đàng đi chơi không làm ông bà nội ngoại yên tâm, trái lại hình ảnh xinh đẹp ấy chỉ gợi lên những lo âu của bậc gia trưởng. Bạn bè người thân hồi hộp dõi theo tất cả những gì bà mẹ trẻ làm, luôn trong tư thế sẵn sàng đưa cánh tay ra đỡ đần, những khi con cái của nàng ốm, những lúc vợ chồng trẻ cơm không lành canh không ngọt khiến hai thiên thần nhỏ cũng phải chịu cảnh bố mẹ mặt nặng mày nhẹ.
Thật may, tất cả những nỗi sợ hãi của mọi người đã không bao giờ xảy ra. Ngược lại, vì bạn tôi quá trẻ, bạn tôi không đặt quá nhiều áp lực làm mẹ lên vai, cũng không kỳ vọng quá nhiều vào các con, bạn tôi coi hai con như hai người bạn, chứ không coi chúng như tài sản sở hữu của mình.
Bạn tôi hồn nhiên, cho con ăn mặc xanh đỏ sinh động như mình, cho con ăn ngủ như mình, và chơi với con như đang chơi với bạn bè. Cô bạn tôi cũng không bao giờ áp đặt bất cứ điều gì với hai con. Không khí dân chủ trong gia đình không phải theo kiểu “cá mè một lứa” mà gần giống với cách đối xử của “bố mẹ Tây” với con cái hơn. Trẻ con được quyền nói cái chúng muốn và cái chúng ghét, được quyền giữ bí mật trong ngăn cặp, được quyết định mọi vấn đề liên quan tới quần áo, đầu tóc, sở trường các môn học ngay từ khi các em còn rất bé. Cũng không có chuyện tối tối mẹ cầm tay dạy hai con tập viết, uốn nắn từng nét chữ, hoặc buổi sáng mẹ nấu sẵn đồ ăn gọi hai con dậy, con vẫn nì nèo nằm trên giường, giống như nhiều gia đình khác trong thành phố.
Con… không giống ai
Trẻ con rất nhạy cảm, khi chúng nhận ra chúng có quyền làm chủ cuộc sống của chúng, trẻ con rất hăng say và rất có trách nhiệm. Chúng tự thu xếp lấy nhiều việc, tính tự giác rất cao và bộc lộ cá tính rất sớm. Và hai chị em gái từ lúc một đứa học lớp ba, một đứa học lớp hai mỗi sáng đã biết tự gọi nhau dậy, đánh răng rửa mặt, đi mua đồ ăn sáng cho cả ông bà bố mẹ, tự xếp cặp đi học, tự chọn quần áo của mình và tự chải đầu. Và bạn tôi lúc đó mới ngoài đôi mươi, lại là người mẹ rảnh rang có khi nằm ườn trên giường thêm một chút, kêu con gái lớn pha hộ mẹ một tách cà phê rồi mẹ dậy ăn sáng cùng.
Một trong những sức hút của hai đứa trẻ đó giữa đám bạn bè cùng lớp là tính tự chủ, năng lực thu xếp công việc, cá tính hơi độc lập nhưng khá đặc biệt gần như của một thủ lĩnh giữa đám đông. Chúng rất mạnh dạn bày tỏ sự yêu ghét cũng như quan điểm cá nhân. Và giữa đám bạn quen vâng lời, quen phụ thuộc, quen được bố mẹ chăm sóc, hai đứa con gái của bạn tôi trở nên rất đặc biệt. Một lần đi họp phụ huynh, khi đó đứa út học lớp năm, bạn tôi được cô giáo thông báo là, con gái chị bị xếp vào loại học sinh cá biệt cùng một bạn khác trong lớp.
Lý do là, bạn trai kia khi đến giờ ăn buổi trưa được phát bánh kẹo tại lớp bán trú mà không biết cách tự bóc một cái bánh để ăn, bạn ấy luôn được chăm sóc “5 sao” từ nhỏ, kẻ hầu người hạ và mẹ làm thay hết mọi việc nên ngay cả một “kỹ năng sống” nhỏ nhặt như làm sao bóc một cái vỏ gói bánh bạn ấy cũng không biết làm. Còn con gái bạn tôi thì ngược lại, mở “shop kinh doanh” ngay trong lớp, nó luôn mang ít nhất hai tập giấy kiểm tra trong cặp, khi các bạn khác cần, phải mua của nó một nghìn đồng một tờ, có cả chuyện ghi nợ và đòi trả nợ, rất sòng phẳng.
Bạn tôi cười như điên, nói với cô giáo rằng, đầu óc kinh doanh của cháu chắc là được di truyền từ gia đình, còn phản ứng của cháu hoàn toàn bình thường. Nếu cháu cướp tiền bạn khác, cháu quên mang giấy kiểm tra triền miên, cháu quay cóp bài bạn, bắt nạt bạn bè thì mới đáng sợ. Còn cháu mở “dịch vụ” trong lớp, vừa giúp đỡ người khác vừa sòng phẳng cho bản thân, tôi cho rằng cháu không phạm lỗi gì. Tôi tôn trọng con tôi và quyết định của nó.
Rồi đến khi nàng út lên lớp bảy, nàng bắt đầu kinh doanh bằng cách khác. Cô út mỗi sáng thứ Năm hàng tuần, từ lúc ba giờ rưỡi sáng để chuông điện thoại để dậy sớm, nàng lùn tịt nhưng kiên trì đạp xe ra tận Bưu điện Hà Nội để nhận báo Hoa Học Trò về, bắt đầu từ sáu rưỡi sáng đứng bán cho các bạn ở ngay cổng trường, bán cả trong giờ ra chơi. Mỗi tờ báo cô út lãi được hai ba trăm đồng gì đó. Tôi rất kinh ngạc và hỏi bạn tôi, tại sao để con gái ra đường vào giờ đó, sao để nó đi xe đạp quá xa và quá nguy hiểm, tại sao nhà quá giàu mà lại để con đi kiếm từng đồng bạc lẻ như thế? Bạn tôi cũng cười như điên và bảo, con tớ tự nguyện, con tớ thích như thế, nó thích làm việc và kiếm được tiền. Và tớ luôn luôn tôn trọng con, ủng hộ con, tớ làm sao bắt nó sống theo cách tớ thích?
Khi cô út lên cấp ba, cô không bán báo nữa mà cô đòi mẹ mua một chiếc máy khâu. Mỗi cuối tuần cô út ra chợ quần áo hàng thùng, hàng Sida ở Hàng Da, Kim Liên, Phùng Hưng chọn mua những thứ đồ hợp tuổi teen, giá rẻ như cho. Sau đó nàng về cắt cắt khâu khâu, đính thêm hạt cườm, biến hóa những thứ “hàng thùng” thành đồ thời trang, vừa cá tính vừa độc đáo, đảm bảo không đụng hàng ai, giá rất vừa túi tiền. Sau đó mỗi chiều thứ Sáu hàng tuần nàng chăng quần áo lên trong nhà để hẹn bạn bè cùng trường tới xem và mua hàng. Siêu thị thời trang tí hon của nàng vô cùng nổi tiếng và cả các học sinh THPT ở trường khác cũng hẹn nhau tới mua.
Không phải con gái bạn tôi tham tiền, chúng nó chỉ tham chứng tỏ bản thân, tham thử nghiệm và tham trải nghiệm. Thực sự, rất nhiều gia đình có thể nuôi con khỏe dạy con ngoan, nhưng dạy con cá tính, trân trọng đồng tiền, đam mê thử sức và tràn đầy năng lượng sống như thế, không phải ai cũng dạy con như cô bạn tôi được.
Gia đình… không giống ai
Đứa con gái lớn học đến lớp chín thì bắt đầu mê đọc sách, mê du lịch và chụp ảnh hơn… mê học. Bạn tôi mua sắm cho con tất cả mọi thứ con thích, đưa con đi làm đẹp, spa cùng mình, và chỉ nói với con rằng, con biết không, mẹ không học tới nơi tới chốn, mẹ phải ra đời quá sớm nên mẹ mới phải đi buôn, mới phải đẻ con khi mới mười sáu mười bảy tuổi.
Bạn tôi chỉ nói một lần duy nhất đó. Đứa con gái lớn của bạn tôi cách đây hai năm bắt đầu lên đường đi du học. Nhưng học được một thời gian, nàng bỏ về Việt Nam bắt đầu con đường lập thân bằng ngành truyền thông. Một cô gái mạnh mẽ, cá tính, biết mình muốn gì, đã nhanh chóng đạt được những thành công đầu tiên bằng cách lựa chọn dứt khoát con đường của riêng mình đi. Nàng mê chụp ảnh và du lịch nên cứ kiếm đủ tiền lại nghỉ việc để khoác ba lô và máy ảnh lên đi một vài quốc gia. Trong khi những đứa bạn cùng lứa của nàng vẫn còn đang phải xin tiền bố mẹ và đi học chưa biết ngày tốt nghiệp có trở thành ngày thất nghiệp hay không.
Đứa con gái nhỏ mê thời trang, có óc sáng tạo. Bạn tôi gợi ý hay mẹ cho con sang Italia học ngành thời trang? Rồi về mở một nhãn hiệu thiết kế thời trang tại Việt Nam?
Nó nói, con sẽ đi Mỹ học kinh tế. Bạn tôi hỏi, học kinh tế có gì hay? Bố mẹ đâu cần học kinh tế vẫn buôn bán hơn người. Mà con tiếng Anh đâu có học hành gì mấy?
Cô con gái út nói, không thể học bất cứ ngành gì mà bỏ qua kinh tế được cả. Ngành sáng tạo hay thiết kế thời trang càng không thể không biết gì về kinh tế. Và nàng dẹp shop thời trang tại nhà để… đi học tiếng Anh và làm móng tay (làm Nail).
Cô út cầm một tập tiền trong tay, chạy xe dọc phố, lựa cửa hàng Nail nào đông khách nhất thì tự bước vào, đề nghị được học nghề tại đây. Nàng nói, đi Mỹ con cũng tự lo cho bản thân con, đây là cách con sẽ kiếm tiền để sống và học ở bên đó. Chứ con không dựa vào tiền của bố mẹ.
Hai đứa con gái bạn tôi không hay đòi hỏi quà tặng từ gia đình, chúng cũng không mấy khi nghĩ phải tặng quà gì cho người thân, nhưng cách chúng sống và những gì chúng làm cho gia đình đã nhiều hơn cả những gói quà mua được bằng tiền.
Tôi luôn băn khoăn, tôi hỏi bạn tôi là tại sao bạn tôi nuôi con từ nhỏ, mà thấy các con cứ có xu hướng đi ra khỏi vòng tay mình, đi ra khỏi gia đình, vậy yên tâm được sao? Những nhà nghèo khó, con cái phải bôn ba đã đành, tại sao gia đình giàu có mà để các con phải tự lập tự lo liệu và tự quyết định mọi việc như thế? Sao lại luôn để gia đình trong một mối liên kết lỏng lẻo như thế?
Bạn tôi chỉ cười, bây giờ nó không cười như điên mà chỉ cười mỉm, nói, tớ bận phải lo yêu chồng, làm đẹp, chăm sóc bản thân tớ, rồi còn buôn bán kiếm tiền. Các con phải yêu tớ, phải ôm lấy tớ, chứ tớ tại sao lại phải lo đi ôm giữ các con? Mà có muốn giữ, thì giữ mãi được nó trong vòng tay không?
Mà gia đình như cái dây buộc chặt con cái, liệu có tốt cho con cái không?
【 Bài viết 】được chia sẻ bởi【Trang Hạ】
Xin ấn thích và theo dõi tiếp