Có thể anh có! Cho nên trong 8 ngày chiến tranh lạnh, anh hoang mang nói muốn đưa em và con gái ra ngoài chơi. Em không muốn đi, nhưng con gái lại thích thú hò reo nói “ thích quá, lâu lắm rồi chúng ta không đi ra ngoài chơi”.
Hôm ấy chúng ta lái xe đi ngoại ô chơi, trên đường đi điện thoại anh đổ chuông vài lần, anh trực tiếp tắp máy. Khi đến nơi anh bảo em và con xuống xe trước, anh nói bận giải quyết công việc. Em động viên con xong, xa xa nhìn anh đang nói chuyện điện thoại. Em quay lại, anh nhanh chóng cúp máy.
Em nói, chỉ một chút mà không nhịn được sao?
Anh lừ em một cái rồi nói “nói chuyện đừng khó nghe như vậy”.
Xin anh, em nói khó nghe, việc anh làm có khó nhìn không?
Cảm xúc kìm nén trong lòng lâu ngày bùng phát, rồi chúng ta cãi nhau một trận.
Anh nói mấy năm nay anh cũng không dễ dàng, vì kiếm tiền nuôi gia đình và vắt kiệt sức.
Em nói: Đây là lý do anh ngoại tình đúng không?
Anh nói: Không có lý do gì
Đến tự bách cho bản thân anh đều không muốn làm.
Em nói: Cũng nên có một câu xin lỗi chứ!
Anh tức giận nói: xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi là được chứ gì!
Em cũng nổi nóng nói : thái độ gì thế!
Anh biết bộ dạng của anh lúc ấy giống như quỷ dữ không? Em cũng nhìn hình ảnh của em trong gương xe giật mình như gặp quỷ.
Em rất sợ! Sao em lại trở nên xấu xí thế nhỉ! Sao có thể biến mình thành như vậy! Đây là lần thứ hai em cảm thấy tuyệt vọng.
Khi quay về chúng ta vẫn chiến tranh lạnh. Em cố gắng ngủ tốt và ăn thật tốt, trang điểm thật đẹp và đi làm. Nhưng trong tâm như có một viên đá đè nặng. Em làm gì cũng không yên, thường cảm thấy tâm hoảng ý loạn giống như trong bóng tối không ngọn đèn chiếu sáng không tình yêu thương.
Mỗi lần thấy anh mặc chỉnh tề đi ra ngoài, mỗi lần anh nói phải tăng ca, mỗi lần màn hình điện thoại sáng tin nhắn, tim em như đang thắt chặt không thở được. Những đêm anh không về nhà, em cơ bản đều khó vào giấc ngủ hay trùng trùng với những cơn áo mộng.
Chúng ta lại trải qua một lần đàm phán, anh nói cho anh một chút thời gian giải quyết tình cảm với cô ta.
Em nói: Em không thể đợi, em không thể tiếp tục chịu đựng một cuộc sống mà không bằng chết.
Anh hỏi tại sao lại sống không bằng chết, anh đâu đòi lý hôn. câu này làm em lần thứ 3 tuyệt vọng, là tận cùng của tuyệt vọng.
Đúng là anh không hiểu được tình cảm của em, dù mấy năm nay đều như vậy. Nhưng lần này em đã thấu hiểu rồi, anh chỉ nghĩ đến bản thân cần một chút thời gian để rút khỏi chuyện ngoại tình đó an toàn, cần cho cô ta kết cục viên mãn nhất. Anh không nghĩ đến cảm nhận của em phải cùng cô ta chia sẻ anh từng ngày, một nỗi đau tuyệt vọng khó thể diễn tả.
Anh đã nuốt sạch sự trân trọng và hy vọng của em với anh. Anh nghĩ chỉ cần không lý hôn là một ân điển đối em rồi. Thật tâm anh cũng nghĩ không muốn ly hôn với em, vậy tại sao em vẫn tính toán và buồn. Đây có lẽ là ẩn khúc của anh.
Nhưng anh yêu ạ! Bây giời, em muốn ly hôn rồi.
Người từng yêu anh, ủng hộ anh, người phụ nữ vì anh nguyện làm mọi việc, với anh đã tuyệt vọng rồi!
Cái người vì gia đình lao tâm khổ tứ, lấy gia đình là quan trọng nhất, cái người phụ nữ luôn mong gia đình này mỗi ngày một tốt hơn, quyết định từ bỏ!
Em người phụ nữ như vậy, không sợ nghèo, không sợ mệt, không tiếc hy sinh, không sợ thanh xuân phai tàn, chỉ sợ anh nhìn thấy mọi việc em đã làm mà không hững hờ lạnh lùng như không khí. Bây giờ già rồi, xấu rồi đột nhiên phát hiện những hy sinh đều không xứng đáng.
Hy vọng anh hiểu. Ly hôn không phải là suy nghĩ nhất thời nóng vội, cũng không phải là kế hoạch mong anh trở về, thậm chí không phải hoàn toàn vì anh ngoại tình. Mà vì lần ngoại tình này của anh, cho em nhìn rõ tận gốc sự lạnh nhạt, ích kỷ và vô tình của anh. Nhìn rõ thực chất cuộc hôn nhân của chúng ta, hiểu rõ rằng em có tốn tâm sức bên anh đến chết cũng chỉ là vô nghĩa là tự làm mình hết nhựa sống.
Thực ra những suy nghĩ này vẫn luôn ở trong tim em, nhưng em luôn tự lừa dối bản thân, che giấu nó, tự an ủi, không muốn đối mặt và không muốn thừa nhận điều đó.
Anh cũng là người em yêu, là ba của con gái em, là người chủ gia trong ngôi nhà ấp áp của em. Em nghĩ rằng nếu em che đậy sự thật, em có thể cùng anh đi đến một cái kết hoàn hảo viên mãn.
Nhưng bây giờ, em đã hiểu rõ rồi, em không có cách tự lừa bản thân thêm được nữa. Vậy nên, em và anh kết thúc tại đây thôi! Giấy ly hôn em viết xong rồi. Con gái em sẽ chăm tốt, xin anh yên lòng. Thực ra con luôn ở bên em, anh đâu có dành thời gian cho nó, nên con cũng sẽ quen với việc thiếu anh trong cuộc sống.
Ngày sau, anh không cần đau đầu khi trở về cái nhà mà anh cho là biển chiết, không phải gặp người phụ nữ anh không cảm xúc nữa. Anh có thể quang minh chính đại cưới và ở bên cái người anh yêu rồi.
Không biết gia đình mới của anh, mỗi ngày có được đón bình minh qua cửa sổ, quần áo của anh có được treo gọn gàng trong tủ, bàn ăn có đầy ắp các món mới mỗi ngày. Bồn cầu có hỏng cũng tự động có người sửa, thuốc đau dạ dày của anh có người tự động mua, thời trang của anh có được thay mốt theo mùa, quần áo có tự xuất hiện trên giường mỗi sáng anh đi làm?
Không biết cô nương ấy, có lo lắng mỗi khi anh say rượu, xót thương anh mỗi đêm tăng ca, ủng hộ sự nghiệp của anh vô điều kiện, xảy ra vấn đề có cố gắng nghĩ cách nói chuyện cùng anh, bản thân gặp rắc rối có tự thân giải xử lý. Tự mình ăn bữa trưa thật rẻ ở công ty tiết kiệm tiền mua đồ ngon cho chồng con, mua đồ trang sức cho mẹ chồng không?
Không biết chừng có ngày anh sẽ phát hiện, cái gọi là biển chết, chính là chuỗi ngày yên bình nhất của đời anh. Và nơi ấy có một ngày phụ nữ âm thầm nỗ lục đến kiệt sức cho anh thành tựu.
Biết đâu có ngày anh hiểu, ngay cả tình yêu mạnh mẽ nhất cũng không thắng nổi sự ăn mòn của thời gian. Dù có đôi mắt mê hồn người nhìn lâu rồi cũng không còn cảm giác. Cũng có khi người trước mắt thành người cũ, anh lại một lần nữa thấy nhàm chán, lại gặp được một cô nương khác cho anh sống lại thêm lần nữa. Hoa năm nay đẹp hơn hoa năm trước, tiếc là hoa năm tới lại đẹp hơn hoa năm nay. Biết ai hơn ai!
Không biết đến ngày nào anh lại nghĩ về kỷ niệm hạnh phúc của hai ta, nghĩ lại lần đầu tiên anh nắm tay em, lòng tay ướt đẫm mồ hôi. Nghĩ lại tuần trăng mật ngọt ngoài hai ta nắm tay nhay đi dạo dưới trăng.
Em biết tìm được cái ôm của người yêu thương không phải dễ dàng.
Nghĩ lại lúc tăng ca về anh ngồi ăn bát cháo nóng, em ngồi đối diện nói chuyện cười với anh. Nghĩ lại con gái nằm ỳ trên giường của chúng ta không muốn về phòng, ba người quây quần vui đùa bên nhau…
Đương nhiên, điều này không còn quan trọng nữa. Vạn vật đều có số mệnh, chúng đi đến đây thôi, cần kết thúc rồi!
Còn nửa đời người phía sau cần đi, chúng ta ai có đường người ấy bước.
Em nghĩ em sẽ sống tốt hơn.
Hy vọng anh cũng vậy.
Gửi anh! Người từng yêu anh nhất đời
Xin ấn thích và theo dõi tiếp